【漢語大詞典●玉壺冰】
<P align=center>【漢語大詞典●玉壺冰】<p><br>1.壺水成冰,形容寒冷。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>唐杜甫『贈特進汝陽王二十二韻』:“硏寒金井水,簷動玉壺冰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>元楊維楨『吳子夜四時歌』:“朝來玉壺冰,爲君添衣裳。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
2.喩高潔淸廉。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>南朝宋鮑照『代白頭吟』:“直如朱絲繩,淸如玉壺冰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋黃庭堅『奉和公擇舅氏送呂道人硏長韻』:“奉身玉壺冰,立朝朱絲絃。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸劉獻廷『贈別還燈和尙』詩:“儀範三壇雲海月,禪心一片玉壺冰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
3.酒名。</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>宋葉夢得『浣溪沙·送盧倅』詞:“荷葉荷花水底天,玉壺冰酒釀新泉,一歡聊復記他年。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>淸吳偉業『戲題士女圖』詩之五:“四壁蕭條酒數升,錦江新釀玉壺冰。”</STRONG></P>
<P><STRONG></STRONG> </P>
<P><STRONG>
頁:
[1]